Tôi mang thai đứa con đầu lòng sau gần một năm mong ngóng. Với tôi, đó là niềm hạnh phúc không gì sánh được. Nhưng có một điều khiến tôi trăn trở suốt những tháng qua: chồng tôi ngày càng trở nên lạnh nhạt, xa cách.
Những ngày đầu biết tin có bầu, anh còn ôm tôi vào lòng, hứa sẽ cùng tôi đi qua mọi khó khăn. Vậy mà chỉ ít tháng sau, sự ấm áp ấy dần biến mất. Anh đi sớm về khuya, ít nói chuyện, thậm chí nhiều lần né tránh ánh mắt tôi. Có lúc, tôi nằm trên giường, bụng bầu tròn căng, muốn được anh xoa lưng, thủ thỉ vài câu động viên, nhưng thứ tôi nhận lại chỉ là cái lưng lạnh lẽo của anh quay về phía mình.
Người phụ nữ khi mang thai vốn nhạy cảm, dễ tổn thương. Tôi không tránh khỏi suy nghĩ tiêu cực. Có đêm, tôi bật khóc một mình vì nghĩ chồng có người khác. Anh vốn là người đàn ông hiền lành, tử tế, nhưng tôi không hiểu nổi vì sao anh lại thay đổi nhanh đến vậy. Mẹ ruột tôi nhiều lần nhắc:
- Đàn ông xa vợ, xa con, đôi khi khó tránh được cám dỗ. Con phải để ý đấy.

Câu nói ấy như muối xát vào lòng. Tôi không dám chất vấn thẳng anh, bởi sợ nếu nghi ngờ là thật thì tôi không chịu nổi. Nhưng nếu không hỏi, tôi cứ sống trong day dứt, đêm nào cũng khóc ướt gối.
Đến tháng thứ bảy của thai kỳ, khi bụng tôi đã nặng nề, tôi quyết định theo dõi chồng. Chiều hôm ấy, thay vì về nhà, anh rẽ sang một con phố nhỏ. Tôi lặng lẽ đi theo, tim đập loạn xạ. Trong đầu tôi hiện lên hàng loạt viễn cảnh: nào là anh bước vào nhà một người phụ nữ khác, nào là anh cùng ai đó tay trong tay… Nhưng kết quả lại hoàn toàn khác. Anh dừng lại trước cánh cổng bệnh viện ung bướu. Tôi sững sờ.
Chồng tôi bước vào bên trong, dáng vẻ gấp gáp. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, rồi lén đi theo. Và ở căn phòng bệnh nhân tầng 5, tôi nhìn thấy anh đang ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của một người phụ nữ trung niên, đó là mẹ anh.
Hóa ra suốt mấy tháng nay, mẹ chồng tôi đang điều trị ung thư giai đoạn muộn. Bà không muốn tôi biết, sợ tôi lo lắng ảnh hưởng đến thai nhi. Anh cũng giấu kín, tự mình xoay xở, vừa làm việc, vừa chăm sóc mẹ.
Tôi đứng như trời trồng ngoài hành lang, nước mắt giàn giụa. Tất cả những nghi ngờ, oán trách bấy lâu nay bỗng trở thành gánh nặng trong tim. Hóa ra sự lạnh nhạt của anh không phải vì phản bội, mà vì anh đang gánh trên vai quá nhiều áp lực: vừa lo cho vợ bầu, vừa che giấu bệnh tình của mẹ. Tối hôm đó, khi chúng tôi trở về, tôi mới nắm tay anh và nói:
- Anh không cần phải giấu em nữa. Em biết hết rồi.

Anh nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào:
- Anh xin lỗi. Anh sợ em lo, sợ em stress không tốt cho con. Anh nghĩ mình có thể một mình gánh hết, nhưng anh đã làm em tổn thương.
Tôi ôm anh vào lòng, lần đầu tiên sau bao tháng, tôi thấy tim mình được vỗ về. Từ ngày biết sự thật, tôi chủ động xin nghỉ làm sớm, tranh thủ thời gian chăm sóc mẹ chồng cùng anh. Có những buổi tối, tôi ngồi trong phòng bệnh, tay vuốt bụng bầu, tay nắm tay bà. Bà cười hiền:
- Con dâu mẹ ngoan lắm. Nhìn con thế này mẹ cũng yên lòng.
Dù sức khỏe bà ngày càng yếu, nhưng những khoảnh khắc cả gia đình quây quần bên nhau đã xoa dịu phần nào nỗi đau. Tôi nhận ra, thay vì trách giận, điều tôi cần làm là đồng hành cùng chồng trong giai đoạn khó khăn nhất.
Mang thai là hành trình đầy thử thách. Phụ nữ thường khao khát được yêu thương, được chồng quan tâm, nhưng đôi khi chúng ta cũng cần đặt mình vào vị trí của họ để thấu hiểu. Nếu ngày ấy tôi cứ cố chấp trong nghi ngờ, có lẽ tôi và chồng đã xa cách thêm, và anh sẽ phải đơn độc chống chọi với nỗi đau mất mẹ.
Giờ đây, khi con trong bụng tôi vẫn lớn lên khỏe mạnh, tôi càng trân trọng tình cảm vợ chồng. Tôi hiểu rằng hôn nhân không phải lúc nào cũng ngọt ngào, nhưng chỉ cần có niềm tin và sự sẻ chia, mọi giông bão đều có thể vượt qua.