Đăng nhập
Nhập số điện thoại cần khôi phục mật khẩu.
Gửi
Cuộc sống giống như bài ca về cảm xúc. Lúc vui lúc buồn, lúc trầm bổng.
"Hãy cùng chia sẻ và làm tròn những cảm xúc của chính mình để cuộc sống của ta trở lên tươi đẹp và ý nghĩa hơn..."
Tôi đưa mắt nhìn kỹ, bỗng giật mình đánh rơi cả điện thoại trên tay xuống.
Tờ giấy xét nghiệm ADN kia như bằng chứng ghi lại, trong cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, tôi đã không hề có được sự tin tưởng trọn vẹn.
Tôi nhìn cô ấy mà cảm thấy vừa thương hại, vừa tức cười.
Sự thật này còn động trời và nghiệt ngã hơn vạn lần so với việc anh ngoại tình.
Ngoại tình thì ít nhất còn có lý do để đối thoại, để níu kéo. Còn đây… tôi không biết mình sắp đối diện với chuyện gì.
Chỉ một câu hỏi thôi, anh sững người, gương mặt anh biến sắc. Sự tự tin và có phần gia trưởng thường ngày trên nét mặt anh bỗng tan biến.
Dưới mái nhà tưởng bình yên ấy, Huyền dần mỏi mệt khi phải đứng giữa những yêu cầu hoàn hảo và sự kiểm soát vô hình của chồng.
Tôi không biết phải làm gì với người mẹ vợ này nữa.
Tôi im lặng, không nói gì, chỉ quan sát.
Tôi nhìn anh mà không tin nổi.
Đến khi cô ấy giơ tay nhận chìa khóa và đọc tên đầy đủ để ký hợp đồng… tôi đứng sững.
Sự khinh miệt trong câu nói của anh còn đáng sợ hơn cả hành động ngoại tình. Nó cho thấy trong lòng anh, vị trí của em đã không còn quan trọng.
Chồng tôi giận tím mặt nhưng rồi lại thở dài, chẳng nói thêm. Tôi thì nuốt không trôi uất ức.
Nhưng anh quên mất 1 điều, trước khi làm 1 bà nội trợ vô dụng, tôi từng là người phụ nữ kiêu hãnh và giá trị.
Nghe bà nói mà tôi thấy nghẹn trong lòng.