Đăng nhập
Nhập số điện thoại cần khôi phục mật khẩu.
Gửi
Cuộc sống giống như bài ca về cảm xúc. Lúc vui lúc buồn, lúc trầm bổng.
"Hãy cùng chia sẻ và làm tròn những cảm xúc của chính mình để cuộc sống của ta trở lên tươi đẹp và ý nghĩa hơn..."
Tôi im lặng, không nói gì, chỉ quan sát.
Tôi nhìn anh mà không tin nổi.
Đến khi cô ấy giơ tay nhận chìa khóa và đọc tên đầy đủ để ký hợp đồng… tôi đứng sững.
Sự khinh miệt trong câu nói của anh còn đáng sợ hơn cả hành động ngoại tình. Nó cho thấy trong lòng anh, vị trí của em đã không còn quan trọng.
Chồng tôi giận tím mặt nhưng rồi lại thở dài, chẳng nói thêm. Tôi thì nuốt không trôi uất ức.
Nhưng anh quên mất 1 điều, trước khi làm 1 bà nội trợ vô dụng, tôi từng là người phụ nữ kiêu hãnh và giá trị.
Nghe bà nói mà tôi thấy nghẹn trong lòng.
5 năm sau, tôi về, mang theo cả vali quà bánh, đồ chơi mới, tiền tiết kiệm gói ghém gần 1 tỷ nhưng chờ đợi tôi lại không phải là điều tôi mong mỏi.
Sự thật về danh tính của tiểu tam không chỉ làm tôi đau, nó bóp nghẹt khiến tôi không thể thở, cũng không tìm thấy bất kỳ lối thoát nào.
Thú thật, tôi không còn yêu Hậu nữa, cảm xúc đã nguội đi từ bao giờ nhưng tôi vẫn chưa nỡ rời khỏi ngôi nhà này.
Nhưng chính cái nhóm chat tưởng vô hại ấy lại khiến tôi vỡ ra sự thật không ngờ.
Sáng hôm sau, tôi xin chuyển về phòng của nhóm nhân sự. Không ai nói gì, nhưng tôi biết họ để ý.
Tôi cố nén sự kinh ngạc của mình, giả vờ không nhìn thấy gì rồi lại đi xuống bếp.
Có lần, anh cười gượng: "Chắc vợ chồng mình ăn trứng cả đời quá!". Tôi quay mặt đi, vì không muốn anh thấy mình khóc.
Tôi đẩy anh ra. Anh bối rối. Tôi bật khóc.