Đăng nhập
Nhập số điện thoại cần khôi phục mật khẩu.
Gửi
Cuộc sống giống như bài ca về cảm xúc. Lúc vui lúc buồn, lúc trầm bổng.
"Hãy cùng chia sẻ và làm tròn những cảm xúc của chính mình để cuộc sống của ta trở lên tươi đẹp và ý nghĩa hơn..."
Tôi cố nén sự kinh ngạc của mình, giả vờ không nhìn thấy gì rồi lại đi xuống bếp.
Có lần, anh cười gượng: "Chắc vợ chồng mình ăn trứng cả đời quá!". Tôi quay mặt đi, vì không muốn anh thấy mình khóc.
Tôi đẩy anh ra. Anh bối rối. Tôi bật khóc.
Tôi từng nghĩ: "Mình phải mạnh mẽ!". Nhưng rồi hai năm sau, một sự thật đến như cú tát.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đêm tân hôn của mình lại bắt đầu bằng sự sợ hãi đến nghẹn thở.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy mắt vợ cũ hoe đỏ. Cô ấy quay đi thật nhanh, tay kéo theo chiếc túi xách, không cả một lời chào tạm biệt.
Tôi không trả lời được, tự nhiên khóc ấm ức.
Tôi im lặng nhưng đêm đó, tôi không ngủ nổi.
Mẹ tôi có vẻ tự ái nên giận dỗi, bỏ vào phòng đóng cửa lại, cả ngày không nói thêm với tôi câu nào.
Gửi những ai đang đứng giữa ngã ba đường của tình yêu và định kiến,...
Thế mới cay, người tốt thường không biết bảo vệ chính mình, người bạc bẽo thì lại giỏi tô điểm cho bản thân.
Giờ mỗi lần nhìn vợ, tôi không còn thấy cảm giác tự hào mà chỉ cảm thấy nặng nề.
Tôi tự ái, càng già càng thấy mình bị thừa thãi.
Tôi vội cúp máy vì sợ hãi, chỉ cần như thế là tôi đã xâu chuỗi được sự việc.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi thấy mình phải dứt khoát từ bỏ chuyện tình này.