Tôi từng nghĩ mình bị phản bội… cho đến ngày gặp người phụ nữ lạ và nghe cô ấy nói một câu khiến tôi nghẹt thở
26/05/2025 09:19
Không một phiên tòa nào đủ dài để kể hết những yêu thương từng có. Và không một giấy tờ nào có thể trả lại những mất mát trong lòng một người đàn bà bị phản bội.
Tôi từng là kiểu phụ nữ mà người khác hay gọi là "có tất cả": chồng yêu, con ngoan, công việc ổn định, một mái nhà nhỏ nhưng đầy đủ tiếng cười. Tôi từng nghĩ nếu cứ sống tử tế, nếu mình không làm gì sai, thì chẳng ai có thể cướp đi những điều ấy khỏi tay mình.
Tôi nhầm...!
Tranh minh họa
Vỡ
Mọi thứ bắt đầu từ những dấu hiệu nhỏ: những lần anh về muộn mà không báo, những buổi tối điện thoại luôn úp màn hình, những tin nhắn bị xoá sạch. Tôi từng không tin, từng gạt đi, nghĩ rằng đó chỉ là áp lực công việc.
Cho đến một ngày, tôi tình cờ đọc được đoạn tin nhắn anh gửi cho cô ta:"Anh đang sắp xếp. Chỉ cần em chịu đợi, nhất định sẽ không để em thất vọng".
Tôi không gào lên, không đánh ghen, không làm ầm ỹ. Tôi chỉ lặng lẽ thu dọn quần áo, dẫn con về nhà mẹ đẻ. Đêm đó, tôi nằm khóc đến khi mắt sưng húp. Còn anh, người từng thề "chỉ có em" im lặng như thể điều đó quá đỗi bình thường.
Tôi ly hôn sau 6 năm chung sống. Không một phiên tòa nào đủ dài để kể hết những yêu thương từng có. Và không một giấy tờ nào có thể trả lại những mất mát trong lòng một người đàn bà bị phản bội.
Tôi rơi vào trầm cảm lúc nào không hay. Những ngày đầu sau ly hôn, tôi không muốn ra khỏi giường. Con khóc tôi không dỗ. Mẹ tôi phải xin nghỉ làm một tuần để chăm cả hai mẹ con.
Tôi sợ soi gương. Nhìn vào người phụ nữ trong gương: tiều tụy, hốc hác, tôi không còn nhận ra chính mình. Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ tha thứ, cả anh và kẻ thứ 3 kia.
Tranh minh họa
Rơi
Nhưng rồi… một lần tình cờ, tôi gặp cô ấy.
Đó là trong một siêu thị gần nhà. Tôi đang bối rối tìm sữa cho con thì nghe thấy tiếng gọi:“Chị là… vợ cũ của anh Minh phải không?”.
Tôi sững người. Cô ấy đứng trước mặt tôi: mảnh mai, ăn mặc đơn giản, không có vẻ gì của một “tiểu tam” kiêu ngạo. Và ánh mắt cô ấy… không hề thách thức mà là sợ hãi xen chút tội lỗi.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn. Cô ấy ngập ngừng chút rồi nói nhanh:“Chị… đừng ghét em. Em không biết chị tồn tại. Anh nói đã ly hôn, có cả giấy tờ làm chứng. Rồi sau này… khi biết, em đã muốn dứt nhưng em lỡ có bầu rồi. Em xin lỗi chị nhiều lắm!”.
Quà cưới cho em gái là miếng đất 3 tỷ đồng, bố mẹ nói là để tương xứng với gia thế đằng trai; hồi tôi cưới bố mẹ chỉ cho 3 chỉ vàng, là vì nhà chồng tôi nghèo sao?