Thầm thương trộm nhớ.
Dù lý trí mách bảo rằng trái tim em đang tổn thương, đang ngốc ngếch nhưng em không thể thôi nghĩ về anh. Khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, bờ môi ấy, tất cả đều làm em thao thức không nguôi. Có phải em đang yếu lòng khi nhớ những kỷ niệm bên anh hay tại anh đã quá lạnh lùng bước đi.Ở đâu đó trên đường đời có khi nào anh thấy nhớ em như em đang nhớ anh hay không?
Em luôn tự hỏi đã có lúc nào đó anh nghĩ hay nhớ đến em dù chỉ một chút nhỏ nhoi hay không? Có lẽ là không đâu anh nhỉ? Em biết là thế nhưng đâu đó trong sâu thẳm trái tim em vẫn có chút gì đó gọi là tham lam, chút gì đó gọi là hi vọng rằng anh sẽ nhớ về em.
Dẫu biết là chẳng bao giờ có thể chạm đến trái tim anh những vẫn cứ mong chờ, vẫn không ngừng hi vọng một ngày nào đó anh mở rộng con tim mình để đón nhận em.
Nhiều lúc cũng muốn nhắn tin, gọi điện hỏi thăm anh dạo này thế nào rồi. Trời mùa này lạnh lắm, sức khoẻ anh lại không tốt, không biết anh có đau ốm gì không? Anh có mặc đủ ấm không? Có gì vui hay phiền muộn điều gì? Nhưng rồi cuối cùng lại thôi, giấu tất cả vào lòng vì biết rằng anh cũng chẳng bận tâm, em sợ những việc mình làm là thừa thãi rồi lại làm phiền đến cuộc sống của anh...